mau buông ra tôi là chị dâu của cậu

Mau buông ra, tôi là chị dâu của cậu - Chương 63: Nói cho rõ (63) Tại một quán bar sang trọng, trên tầng cao nhất, trong một phòng riêng. Cả ba người đàn ông đang ngồi đối diện nhau. Trong tay Trần Vỹ là hai người đẹp đang rót rượu, hắn ta vui vẻ nói :'Gọi nhau ra đây chỉ Một bên là con dâu, một bên là ra nước ngoài. Mẹ Thẩm Nam Thành quyết định rời đi. Không quá ba tháng, ở đất nước Mỹ xa xôi, ông của cậu đã hoàn thành mọi thủ tục xác nhận quan hệ, thay bọn họ hoàn tất mọi giấy tờ chứng nhận có liên quan đến việc nhập cư. Giọng cô nức nở vì bị cậu khơi dậy du͙ƈ vọиɠ. Đường Duật Hành hiểu ra, liền tạm chấp nhận cho cô, môi cậu di chuyển xuống ngực cô, đánh dấu chủ quyền ở phần ngực đảy đà ấy. Cậu cời chiếc áo của cô xuống hơn nữa rồi xoa nhẹ hông cô. Hai mắt dần mờ Xem sex mau buông ra tôi là chị dâu của cậu, tuyển tập phim sex mau buông ra tôi là chị dâu của cậu hay nhất 2022 dành cho người lớn trên 18 tuổi. Chị dâu của tôi không được hạnh phúc. Vợ tôi sẽ sinh vào tuần sau tại một bệnh viện trên thành phố. Thế nên vợ chồng tôi đến ở nhà anh trai và chị dâu để đợi vợ tôi đau đẻ là đến bệnh viện luôn cho tiện. Vài ngày ở nhà chị dâu tôi nhận ra gia đình chị mengirim hasil hutan ke kota termasuk kegiatan ekonomi yaitu proses. \- 'Được rồi\, mau xuống dùng bữa sáng thôi\, mọi người còn phải đi làm\.' Bà Lâm nói\.Bữa sáng trôi qua nhanh chóng, sau bữa sáng cô đi lên phòng, Đường Gia Huy cũng lên phòng lấy áo để đi làm. Khương Gia Hy tuy không muốn nói chuyện cùng người đàn ông này, nhưng chuyện vết máu trên drap giường khiến cô không thể không nhắc đến.\- 'Cái kia\.\.\.chuyện đó\, vết máu trên\.\.\.là anh làm sao?' Giọng cô ngày càng nhỏ dần\, cuối cùng cúi thấp mặt xuống\.Đường Gia Hy thật chán ghét bộ dáng luôn tỏ ra đáng thương của cô, anh ta nhếch mép 'Khương Gia Hy, cô đừng bày ra bộ dạng đó, cô là có chút giá trị nên mới được gả vào đây, nếu không có vết máu kia thì người rắc rối sẽ là tôi, vì vậy cô đừng đứng đây ảo tưởng.'Nói rồi anh ta mở cửa bước ra ngoài, Khương Gia Hy nắm chặt tay lại để móng tay ghim vào lòng bàn tay cô, ngày trước còn ở bên mẹ, cô có thể khóc, nhưng bây giờ thì không thể, ở đây chỉ có một mình anh ta khi dễ cô, vẫn tốt hơn ở nhà gấp vạn Gia Hy lấy điện thoại gọi cho bạn thân của mình - Tần Tử Ngạn. Chuyện cô kết hôn chỉ có mình cô ấy biết, chuyện cô không có được một hôn lễ đàng hoàng cũng chỉ có cô ấy biết, tất cả, tất cả mọi chuyện...bao nhiêu năm nay ngoài mẹ cô ra, chỉ có cô ấy là lắng nghe và quan tâm một ngày cô phải xuống từ đường của Đường gia để học về phép tắc trong nhà, chớp mắt đã hết một ngày. Trời cũng đã tối, gần đến giờ mọi người từ Đường thị trở về, Khương Gia Hy đi lên phòng thay quần thang rất rộng, bên ngoài chỉ bật đèn pha lê mờ ảo, ở lầu hai này chỉ có một phòng ngủ của cô và đối diện là thư phòng của Đường Gia Huy, còn những lầu khác cô chưa dám lên tay đặt lên khóa cửa, bất chợt từng bước chân truyền đến, Khương Gia Hy nhíu nhẹ đôi lông mày lá liễu, hình như là có người đang đi lên cầu thang?Tiếng bước chân đã gần cô trong gang tấc...Có lẽ là Đường Gia Huy đã trở về?Cô quay người lại, cả thân người cứng đơ lại, hai mắt cô nhìn chăm chăm vào người phía trước, người đàn ông phía trước kia chính là?Chính là người đã bước vào phòng cô đêm hôm chạm mặt nhau rồi, cậu chính là nhị thiếu gia sao? Là người mà sáng nay quản gia Trần và mẹ chồng cô nhắc Duật Hành đã nhìn thấy cô, cậu vẫn từ tốn bước từng bước. Khương Gia Hy lo sợ, ở đây chỉ có hai người họ, nếu để ai phát hiện e sẽ không lấy lại tinh thần, vội mở cánh cửa phòng ra rồi vội vàng đóng lại.\- 'Trốn tôi sao?' Một lực mạnh mẽ ngăn cánh cửa lại\, Khương Gia Hy hớt hãi không biết làm thế nào\.Cô nhớ lại đêm qua, cả người run lên, đêm qua họ là loạn luân sao? Nếu mẹ chồng cô biết chuyện này, mọi chuyện sẽ thế nào?Thật sự không dám nghĩ đến, cô đề phòng hỏi 'Cậu muốn làm gì?'\- 'Chị biết tôi là ai rồi sao?' Đường Duật Hành hỏi lại\, cậu đẩy mạnh cửa đi vào trong\.'Cạch' Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ có hai người họ. Khương Gia Hy lui về sau liền bị cậu áp vào tường.\- 'Đêm qua cậu rõ ràng biết tôi là chị dâu cậu\, tại sao lại làm như vậy?' Cô đưa mắt nhìn cậu\, hai tay đặt trước ngực muốn đẩy cậu ra\, giọng nói có chút tủi thân và oán trách\.Đường Duật Hành im lặng nhìn đôi mắt ngập nước của cô, sau lớp nước đó là hình ảnh của là nước mắt, tại sao phụ nữ khi có chuyện đều dùng nước mắt để giải quyết? Mẹ anh năm xưa cũng đã dùng nước mắt để giải quyết mọi chuyện, nhưng đến cuối cùng thì thế nào?Vô ích...Tất cả đều vô ức cậu quay lại 18 năm cậu ngày trước rất đẹp, không biết có bao nhiêu người đã thầm thương trộm nhớ bà nhưng bà lại không đồng ý, bà ngốc nghếch đi yêu bố anh - một người đàn ông đang có một vợ và một đứa cư nhiên trở thành tiểu tam bị người đời chửi mắng, ghét bỏ, khi quyết định kết thúc mối quan hệ này thì bà phát hiện đã mang thai cậu được hai đã có ý định phá đi, nhưng cuối cùng đã thay đổi vì lời hứa của bố anh, ông đã hứa những gì?Hứa sẽ cho bà một danh phận, hứa sẽ yêu thương chăm sóc bà, hứa sẽ mãi bên cạnh bà và yêu dù lí trí đến đâu cũng trở nên ngu si, bà một lần nữa tin lời bố Đường gia, những ngày bà khóc còn nhiều hơn những ngày bà cười gấp ba lần, bị mẹ cả của cậu khinh rẻ, hành hạ. Nhưng những lúc như vậy thì người anh gọi là bố đang ở đâu?Ông vùi đầu vào công việc, suốt ngày cũng chỉ có tiền, tiền và cậu lên bốn tuổi, cũng đã có nhận thức hơn, cậu hay nhìn thấy mẹ mình ngồi khóc sau vườn hoa một mình, nhưng trước mặt cậu, mẹ lại vui vẻ bình lần mẹ cả dùng gia pháp với mẹ cậu, cậu đều đứng bên cạnh chứng kiến nhưng không thể làm gì. Sau mỗi lần như vậy mẹ cậu đều ôm cậu vào lòng và giọt nước mắt nóng hổi ấy chảy xuống tay cậu, chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu đã hiểu hết mọi đã từng nói với mẹ rằng mình hãy bỏ trốn đi, nhưng mẹ cậu vẫn mù quáng ở lại để chịu đựng, lúc ấy cậu rất hận sao lại không rời đi? Nếu đã không rời đi vậy tại sao bà vẫn khóc? Nước mắt sẽ giải quyết được mọi chuyện sao?Năm cậu tròn năm tuổi, mẹ cả đã cho người hãm hiếp mẹ cậu chỉ vì muốn đuổi cậu và mẹ cậu ra khỏi Đường gia, bà ta sợ sau này cậu sẽ chiếm tài sản của Đường hôm ấy, cậu trốn trong tủ, bị trói chân tay lại, lúc bố cậu trở về nhà, cậu rất muốn kể cho ông ấy nghe, nhưng cuối cùng...Ông ta đã hiểu lầm mẹ cậu, quá oan ức mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn, trước khi mất bà ấy cũng khóc, khóc rất từ ngày đó tính tình cậu trở nên lầm lì hơn, và cậu luôn nuôi một nguyện vọng đó chính là TRẢ cả cậu sẽ giành lại, giành lại từng thứ một, 18 năm qua chịu đựng trong căn nhà này đã quá đủ, cậu đã quá chán ghét khi phải nhìn thấy những gương mặt này bây giờ người phụ nữ này cũng dùng đến nước mắt, liệu nó giải quyết được chuyện gì sao?Cậu cười nhạt, chẳng qua cậu muốn lợi dụng cô nên mới chơi trò mèo vờn chuột này, chứ thật ra những người ở Đường gia này cậu đều không có thiện cảm với bất cứ một ai. Khương Gia Hy nhìn thẳng vào mắt cậu, trong lòng nhen nhúm hi vọng cậu sẽ giúp Phong cười lạnh 'Tưởng mày sẽ ngồi yên chứ?'\- 'Một khóa học cho cậu về cách xưng hô\, Lạc gia cũng đâu phải vô học\.' Đường Duật Hành khinh thường nói\, rồi cười một tiếng\.Lạc Phong nắm chặt lấy tay, cánh tay càng siết chặt cô vào người mình. Vì đau nên gương mặt cô càng tái đi, lông mày cau lại.\- 'Thả cô ấy ra\.' Đường Duật Hành vẫn giữ thái độ bình tĩnh\, giọng nói không chút cảm súc\.Lạc Phòng nhìn Khương Gia Hy rồi cười 'Không phải mày đã tìm được người khác rồi sao? Cho tao mượn người phụ nữ này vài đêm.'\- 'Lạc Phong\, cậu đang nói gì vậy\, chị ấy là chị dâu của Duật Hành\, không như cậu nghĩ\.' Thụy Nhan lúc này mới nhận ra anh ta\, đây là một người bạn trước đây cô quen ở Mỹ thông qua hội bạn trong một lần đi chơi\. Không ngờ mới vài năm mà anh ta thay đổi nhiều nên cô nhất thời không nhận ra\.Lạc Phong nhìn Thụy Nhan, lông mày nhíu lại 'Chị dâu? Nực cười, chỉ là chị dâu mà cậu đòi có quyền sao?'\- 'Có quyền hay không cậu đụng thử sẽ biết\.' Đường duật Hành lạnh lùng nói\, ánh mắt dán chặt vào cánh tay của hắn đang ôm Khương Gia Hy\.Lúc này ba tên vệ sĩ mặc vest đen, gương mặt lạnh lùng đi vào, đây chính là người của Đường Duật Hành. Lạc Phong cười khinh.\- 'Chắc chắn là sẽ thử\.' Lạc Phong nói rồi cúi đầu hôn mạnh lên moi cô\, Khương Gia Hy tức giận đấm mạnh vào ngực hắn ta\.Trong lòng như có vật gì đó đâm vào, gân tay của cậu nổi lên, tưởng chừng như sẽ bóp chết tên Lạc Phong, nhưng chưa kịp hành động thì người của cậu đã tung Gia Hy bị đẩy ra ngoài, Lạc Phong bị một tên chế ngự, bạn của hắn thấy vậy liền xông đến đánh nhau với hai tên còn lại, Tiểu Ngạn đỡ lấy cô.\- 'Cậu không sao chứ? để mình xem\.'Khương Gia Hy lắc đầu, cô ấm ức, hai mắt đỏ dần lên. Đường Duật Hành đi đến gần chỗ cô 'Đi về thôi.'Khương Gia Hy ngước mắt nhìn cậu rồi cụp mắt xuống, cậu nhìn Tiểu Ngạn 'Cô về trước đi, chị ấy để tôi lo được rồi.'Bá đạo vậy sao? Tiểu Ngạn ngạc nhiên nhìn cậu rồi nhìn cô, đưa ngón tay cái về phía Khương Gia Hy 'Rất được đó chứ. Vậy mình đi trước nhé, sẽ gọi lại cho cậu.'Khương Gia Hy cắn môi, ai đời nào bạn thân lại như thế chứ? Đường Duật Hành quay người bước đi, Thụy Nhan đi đến.\- 'Duật Hành\, anh bảo họ đừng đánh nhau nữa\, Lạc Phong là bạn cũ của em\.'Cậu quay người lại 'Mọi tổn thất tính lên gấp 5 lần, thanh toán cho Lạc thị, còn nữa, phong tỏa mọi tin tức.'\- 'Mày có giỏi thì hãy đợi đấy\, hôm nay tao không có người thôi\, cứ chờ xem\.\.\.chúng ta chưa xong đâu\.' Lạc Phong tức giận gào lên\.Cậu không nói gì, chỉ quay sang nhìn Khương Gia Hy 'Ra xe.'\- 'Chúng ta còn chưa ăn xong\.' Thụy Nhan nói\, giọng đầy ấm ức\, khó khăn lắm cô mới hẹn được anh\, chưa kịp ăn đã gặp phải chuyện này\.\- 'Tôi đưa em về\, xảy ra chuyện này còn tâm trạng ăn nữa sao?' Đường Duật Hành nói rồi bỏ đi\, hai người phụ nữ đi theo sau\.Cậu lái xe từ hầm để xe lên, Thụy Nhan nhanh tay mở cửa ngồi vào ghế phụ, Khương Gia Hy lúng túng đứng đó. Thấy cô như vậy, hàng lông mày cậu nhíu lại 'Chị nếu muốn thì đi bộ về.'\- 'Cũng được\, tôi có mang theo tiền\.' Cô nhẹ giọng\, hai người họ đẹp đôi như vậy\, ở chung một chỗ\, bắt cô làm bóng đèn sao? Cô không làm được\.Cô thấy khó hiểu bản thân mình, vì sao thấy cậu ở cùng người khác liền rất khó chịu, cô...yêu cậu rồi sao?Khương Gia Hy sợ chính suy nghĩ của mình, không thể nào, cô làm sao có thể yêu anh được chứ. Cô đã có chồng rồi, chòng cô chính là anh của cậu.\- 'Lên xe\.' Giọng cậu như ra lệnh\, người phụ nữ này nghĩ anh rảnh rỗi đùa với cô sao?Khương Gia Hy cắn môi, Thụy Nhan thân thiết nói 'Chị dâu, chị mau lên đi, để anh Huy biết Duật Hành để chị đi bộ về sẽ không vui, bọn em khó xử lắm đó.'Cậu không còn nhìn cô nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Khương Gia Hy mở cửa ngồi vào ghế sau. Chiếc xe từ từ lao đi, cậu cầm lấy hộp khăn giấy đưa cho cô.\- 'Cảm ơn\.' Khương Gia Hy cầm lấy\, khách sáo nói\. rồi cô rút lấy một tờ giấy lau đi gương mặt nhem nhuốc của mình\.Đường Duật Hành nhìn cô qua gương chiếu hậu phía trước 'Lau cả môi nữa.'Thụy Nhan quay lại nhìn cô rồi nhìn cậu, cô ta cau mày, anh hình như đang ghen. Cô ta cười nhạt, chắc là do mình nghĩ quá thôi.\- 'Hôm nay mọi chuyện chỉ là hiểu lầm\, em sẽ không nói gì hết\, Lạc Phong trước giờ tính tình luôn như vậy\.' Thụy Nhan vui vẻ nói\.Khương Gia Hy lau đi môi mình, mắt nhìn ra bên ngoài, cô thấy nhục nhã khi để Thụy Nhan chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay. Thụy Nhan quàng tay anh.\- 'Anh cũng không thấy gì\, phải không Duật Hành\.'Khương Gia Hy nhìn thấy cảnh tượng đó thì chỉ lặng lẽ hạ kính xe xuống, gió từ bên ngoài lùa vào khiến cho mái tóc cô bay loạn Duật Hành không hất tay cô ta ra là vì muốn nhìn thấy biểu hiện của cô, nhưng thật không ngờ cô lại quá bình thản.\- 'Đóng cửa lại đi\, trời lạnh như vậy sẽ rất dễ bị ốm\.'Bàn tay trắng trẻo của cô đặt lên tấm kính 'Nhưng tôi thấy nóng quá.'Cậu thở dài, thấy cô như vậy, trong lòng lại rất xót. Thụy Nhan chợt phát hiện ra.\- 'Đây là đường về nhà em?'Đường Duật hành giảm tốc độ 'Tôi đưa em về trước, cũng đến giờ tôi phải về rồi.'\- 'Tại sao chúng ta không đưa chị dâu về trước rồi đi chỗ khác ăn tối?' Thụy Nhan hỏi\.Đường Duật Hành đạp phanh xe, chiếc xe dừng hẳn 'Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.'Thụy Nhan đành ngậm ngùi đi vào trong biệt thự, anh cũng đã nói vậy, cô ta không dám nói gì thêm. Chiếc xe từ từ rời đi, kể từ đó bầu không khí im lặng ngột ngạt kéo xe dừng lại ở một khu chung cư F3 của thành phố, đỗ xe vào hầm, cậu quay lại nhìn cô, cô đã ngủ từ lúc nào, đầu khẽ tựa vào ghế bên cạnh, hàng lông mày vẫn còn nhíu mở cửa đi xuống rồi vòng sang chỗ ghế cô 'Khương Gia Hy, mau dậy đi.'Cô khẽ động môi, đầu rúc sang một bên cạnh vì bị làm ồn. Tưởng đưa cô đến đây sẽ gặp khó khăn, ai ngờ cô lại ngủ say đến nổi không biết gì như gọi điện sắp xếp vài việc giúp cô có lí do ở lại Khương gia rồi bế cô vào thang máy, họ dừng lại ở tầng 10 của khu chung cư. Khu chung cư được xếp vào loại I của thành phố, căn hộ này là cậu dựa vào sức mình để mua được, nhưng rất ít khi lui lại nơi đặc biệt, cậu cũng chưa đưa một người phụ nữ nào đến đây. Cô chính là người đầu tiên được đặt chân vào không gian riêng này của cậu. Đường Duật Hành đóng cánh cửa phòng của mình lại, Thụy Nhan đã nhanh chân chạy vào trong, cô nhìn cậu cười như mình mới làm được điều gì đó rất vinh quang.\- 'Phòng anh vẫn như thế\, không có gì thay đổi cả\.' Cô nhìn xung quanh rồi nói\.Đường Duật Hành nới lỏng chiếc cravat 'Nam nữ ở chung một phòng sẽ không hay, bây giờ chúng ta đều đã lớn...em xem rồi nhanh chóng đi ra ngoài.' Nói rồi cậu bước thẳng vào phòng Nhan cười 'Em không lo thì anh lo gì chứ?'Cậu bật vòi nước lạnh lên, dòng nước xối từ trên đỉnh đầu xối xuống, mái tóc nhanh chóng bị ướt nhẹp, những giọt nước đọng lại trên từng cơ ngực, cơ bụng của cậu, hai tay vuốt nước từ mặt lên đến giờ Thụy Nhan trở về chỉ khiến mọi việc trở nên rối tung, cuộc họp Hội đồng quản trị sắp tới họ chưa chắc đã giúp được gì cho Nhan mở tủ quần áo ra xem rồi sờ lên từng chiếc áo, từng chiếc cravat, khẽ mĩm cười, anh vẫn vậy, từ trước đến giờ chỉ có sơ mi một màu trắng, cravat tối đến chiếc tủ bên cạnh, cô hơi hốt hoảng khi một hộp quà rơi xuống đất, Thụy Nhan cúi xuống nhặt lên, nhìn địa chỉ được gửi từ Mỹ, đặc biệt đây còn chính là chữ viết của cô. Cô nhìn vào trong tủ, cả một tủ đều là những hộp quà trước đây cô cẩn thận gói gửi về cho anh, anh không mở ra xem sao?'Cạch' Cánh cửa phòng tắm mở ra, Đường Duật Hành mặc một chiếc áo choàng tắm, chiếc dây ở bên hông cột lại lỏng lẻo, mái tóc không còn nước đọng nhưng vẫn bị ướt, trông anh lúc này thật quyến Nhan ngây ngốc nhìn cậu, quên cả bản thân định hỏi gì. Đường Duật Hành nhìn hộp quà trên tay cô, khẽ nhíu mày.\- 'Em làm cái gì vậy?'Thụy Nhan cúi đầu xuống, hai má khẽ đỏ lên 'Ai bắt anh mặc như thế cơ chứ?' Rồi cô ta ngẩng đầu lên, giọng oán trách 'Sao anh không mở ra xem, anh chê chúng sao?'Đường Duật Hành cầm lấy gói thuốc lá rồi lấy ra một điếu 'Tôi không có thời gian mở ra xem...'\- 'Không sao\, anh cất ở trong tủ như vậy cũng được\, ít nhất anh vẫn giữ nó bên mình\.' Cô ta nói một câu liền xóa sạch tội của cậu\, cũng như an ủi bản thân mình\.Đường Duật Hành mở cửa sổ đi ra ngoài ban công, miệng phả ra một làn khói trắng, chỉ có thuốc lá bây giờ mới khiến câu bớt đau đầu. Nhìn xuống phía dưới vườn hoa, hàng lông mày khẽ nhíu phụ nữ này bị bệnh sao? Chỉ cần rảnh rỗi liền ra vườn hoa đi dạo, ít nhất cũng phải biết bây giờ sương đang xuống, dễ bị ốm chứ?\- 'Anh đang nhìn gì vậy?' Thụy Nhan đi ra\, nhìn theo ánh mắt của cậu rồi hỏi\. Cô ta nhìn cậu rồi lại nhìn xuống bên dưới\, đó chính là Khương Gia Hy\, vợ của Đường Gia Huy mà\.Trong lòng bỗng nhiên nổi lên tia cắm ghét, Đường Duật Hành đi vào trong, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi bấm một dãy số.\- 'Anh gọi cho ai thế?' Thụy Nhan đi theo vào trong\, hỏi\.Đường Duật Hành chỉ nhíu mày vì tiếng chuông quá lâu vẫn chưa có ai bắt khi nghe thấy giọng cô cùng tiếng gió làu bên đầu dây 'Alo.'\- 'Đi lên phòng đi\.' Cậu dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch\, giọng hơi khàn vì khói thuốc vẫn còn trong cổ họng\.Bên dưới, Khương Gia Hy theo bản năng nhìn lên phòng của cậu, Thụy Nhan đang đóng cánh cửa bằng kính lại, bàn tay cô khẽ nắm chắc chiếc điện thoại, hai người họ đang ở cùng nhau sao?Ở cùng vị hôn thê còn quan tâm đến cô làm gì chứ? Muốn cô trở thành một kẻ phạm tội tiểu tam nữa sao? Khương Gia Hy lạnh lùng nói 'Cậu không có quyền gì để ép buộc tôi cả. Vị hôn thê của cậu cũng đã trở về, tôi xin cậu, từ giờ buông tha cho tôi đi, chuyện chúng ta nếu để nói người biết sẽ không hay. Để anh hai cậu biết cũng sẽ không hay.' Những lời cuối cùng cô càng kiên quyết phải vạch rõ mối quan hệ này một lần nữa, ai cũng có cuộc sống riêng, cô không làm phiền họ thì xin họ cũng đừng làm phiền cô.\- 'Chị nói lại lần nữa\.' Đường Duật Hành nghiến răng nói\.Thụy Nhan bên cạnh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt đó, giọng điệu đó, có lẽ là anh đang tức giận, nhưng tức giận vì chuyện gì.\- 'Nói một ngàn lần\, vạn lần tôi vẫn nói như vậy\. Xin cậu\.\.\.tôi đã quá mệt mỏi rồi\.\.\.' Giọng cô nhỏ dần\, sau đó là tiếng gió 'ù ù' không ngừng\, cuối cùng là những tiếng 'tút\.\.\.tút\.\.'Gân trên bàn tay cậu nổi càng rõ, rất được.\- 'Duật Hành\.\.\.' Thụy Nhan định nói gì đó thì điện thoại trong túi reo lên\, cô ta đành nghe máy 'Mẹ\, con nghe ạ\.'\- 'Không định về sao? Ta và cha con đang đợi ở dưới xe đây\, muộn rồi\, hai đứa vẫn còn nhiều thời gian mà\.' Mẹ cô nói\.Thụy Nhan nhìn cậu rồi lễ phép nói 'Vâng, con xuống ngay đây ạ.' Cô ta tắt máy rồi nhìn cậu, cười 'Đến giờ em phải về rồi, bữa khác sẽ lại đến chơi, anh nhớ đi ngủ sớm đi...chuyện vừa rồi em coi như chả thấy gì đâu.'Đường Duật Hành im lặng, gương mặt nghiêm chỉnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính. Thụy Nhan cắn môi rồi rời đi, mấy năm không gặp, tình cảm có thật là đã phai nhạt đi, nhưng cô chắc chắn sẽ không để điều đó xảy Duật Hành là của cô, mãi mãi sẽ là của cô đi rồi, cậu liền đi ra khỏi phòng, trong lòng phừng phừng lửa giận vì câu nói vừa rồi của Khương Gia Hy, bước chân càng nhanh càng dứt khoát đi xuống vườn hoa.\- 'Duật Hành\, con lên thư phòng đi\, ta có chuyện muốn nói với con và Gia Huy\.' Lúc này mẹ cả cậu gọi lại\, giọng nghiêm túc\.Hàng lồng mày chau lại 'Lên thay quần áo đi đã.'

mau buông ra tôi là chị dâu của cậu